Bạn có biết vỏ trái đất có bán kính bao nhiêu không, 6371 km. Lớp lõi chứa đầy sắt và niken, do ở tâm sâu, nó giống như 1 quả cầu nóng với bán kính cả phần lõi trong và lõi ngoài là 3470 km, Còn lớp vỏ ngoài, có độ dày chỉ từ 5 đến 70 km, lớp vỏ chứa đầy silic, là thành phần chính trong đất. Vậy phần còn lại là gì, đó chính là nơi mà tôi đã đến. Phần giữa này là 1 khoảng không, nhưng nhờ áp suất mà phần vỏ luôn căng ra ngoài, và phần lõi luôn ở trung tâm. Tuy áp suất lớn, nhưng càng vào phần giữa áp suất càng giảm, do có sự khác nhau về áp suất, nên có những phần vỏ trái đất rơi ra khỏi mảng, và lơ lửng ở phần giữa, tạo nên các hòn đảo lơ lửng trong không trung...
Vào 1 ngày tôi đi vào rừng chặt củi, tôi làm nghề nấu rượu, do không đủ điều kiện để nâng cấp lò rượu của mình sang nấu điện, nên tôi đành phải nấu rượu truyền thống. Tôi đi 1 mình, vào sâu trong rừng, từ xa tôi thấy 1 tảng đá, xung quanh là rừng cây và dây leo rậm rạp. Do mệt quá nên tôi định leo lên đỉnh tảng đá nghỉ mệt, do bất cẩn tôi bị trượt chân xuống, tôi cảm nhận được phía dưới có 1 con dốc nhỏ dẫn vào hang bên trong lòng đất ngay dưới tảng đá, tôi bị lăn vào sâu chắc khoảng 10 mét, xung quanh tối om, không nhìn thấy đường ra. Ánh sáng le lói của cửa hang có thể cho tôi lò dò biết hướng ra. Nhưng khi tôi chỉ bước khoảng 2 bước thì đạp phải 1 vũng lầy, tôi rút chân lại. Nhưng nghĩ thôi kệ cứ bước tiếp, ra ngoài kiếm con suối rửa chân sau. Nhưng vừa bước vào thì vũng lầy sụp xuống, tôi còn chưa kịp định thần chuyện gì thì cảm thấy mình đang rơi, rơi liên tục mà vẫn chưa thấy đáy. Tôi dần cảm thấy khó thở, nhưng khi rơi được khoảng 1 phút thì tôi cảm thấy như có 1 luồng áp lực rất lớn ép vào cả thân mình tôi. Tôi nghĩ có khi nào mình rơi đến tâm trái đất không, chắc mình sẽ cháy thành tto bụi mất, nhưng khi đó tôi lại thấy xung quanh như đang sáng dần lên, bản thân cũng dần bớt áp lực, và thở cungz dễ dàng hơn. Sau đó tôi cảm thấy mình rơi chậm lại, cảm giác như đang lơ lửng trong không trung, tôi dần trôi như vậy, mặc cho đói khát, đầu óc thì hoang mang, bản thân sau khi lơ lửng 1 vài giờ, tôi cảm nhận có 1 lực hút bản thân giống như 1 lần nữa rơi nhẹ nhàng vậy, nhào lộn trong không trung thì tôi thấy từ phía xa có 1 lúong ánh sáng, giống như 1 mặt trời nhưng nó không sáng đến chói loá, tôi cảm nhận mình đang trôi nhanh hơn đến 1 hướng chiều ngang so với quả cầu đỏ kia, quay mặt về hướng đang trôi, tôi thấy có 1 hòn đảo rất lớn, tôi trôi đến 2 giờ sau thì rơi xuống hòn đảo đó, nhưng tôi nghĩ mình đang trên mặt đất thì đúng hơn, bởi hòn đảo này quá to lớn, tôi rơi vào đúng 1 con sông nhỏ, mà nước chảy như kiểu đang bốc khói, nhưng tôi cảm nhận nhiệt độ vẫn bình thường sao có khói được.
Vắt óc suy nghĩ và định thần lại bản thân sau khoảng nửa ngày trôi nổi, tôi mới biết, đúng là mình đã rơi vào bên trong trái đất rồi, quả cầu đỏ cho ánh sáng nhẹ kia là tâm trái đất, dòng sông mà tôi trôi nổi kia chẳng qua là lớp không khí nặng gần như nước ở lớp giữa của vỏ và tâm trái đất. Nhưng tại sao mình có thể thở được nhỉ, rõ ràng lớp này có áp suất cao lắm mà, nhưng thôi mặc kệ, tôi đi kiếm cái gì ăn đã, uống ngụm nước ở đây sao mà nó khó nuốt, có vẻ như nước ở đây có quá nhiều tạp chất,, có khi mình uống phải vàng cũng nên.
Tôi rảo bước trên mặt đất như kiểu mình là siêu nhân vậy, tôi nhún 1 cái mà bay cao đến cả chục mét. Mặc dù mệt và đói nhưng tôi vẫn cứ nhảy vài cái cho thoả thích, tôi nhún thật thấp và nhảy bật 1 cái thật cao cho đã, tôi cảm nhận là tôi đã bay cao đến 100 mét, thưởng ngoạn cảnh đẹp nào.. Gì thế kia??? Đằng xa như có 1 thị trấn!!! Không thể nào tin được nơi đây lại có người ở. Trời ơi, rơi xuống đất gì mà lâu thế này, trong khi rơi nhè nhẹ xuống tôi thấy những cây dừa cao chót vót, nghĩ bụng hay bẻ dừa ăn, hay chạy đến thị trấn kia. Mà cây dừa thì cao đến hơn 500 mét thì hái thế nào.
Vừa đáp xuống đất, tôi cố chạy theo hướng vừa nhìn thấy thị trấn, có lẽ hơn 100km/h. Không phải thị trấn, có lẽ đó là thành phố, những gì tôi thấy xung quanh, với nhà cửa làng mạc, những ngôi nhà ở đây thật kỳ quái.
Tôi dừng lại trước 1 ngôi nhà, có vài người ra đứng nhìn tôi, họ trông cũng thật kỳ lạ, nhìn cũng khá giống người chứ, nhưng người cao nhất chắc cũng chỉ 1 mét 2, tôi nghĩ chắc người nentherland đã tuyệt chủng trên bề mặt trái đất chăng. Mà thôi mặc kệ, tôi đến xoa bụng và nói xin ít gì đó để ăn, họ đưa tôi 1 cái nồi cơm, nhìn vào tôi không nghĩ đó là cơm, hình như là dừa thì đúng hơn, đúng rồi cơm dừa, nhưng sao nó dày và mềm đến vậy
Tôi nhìn ra xung quanh thấy có vài người đang leo dừa, sao họ leo giỏi thế nhỉ. Ăn uống no xong tôi kiếm 1 chỗ gần nhà của họ đặt lưng xuống và thiếp đi.
Ngủ 1 giấc thật sâu, mấy giờ rồi nhỉ, ukm!! Mình đang trong lòng đất thì biết cái quái nào được, mà sao chẳng thấy trời sáng hay tối nhỉ, lúc nào cũng mờ mờ sáng. Ngồi dậy, sao xung quanh có quá nhiều người thế nhỉ, họ nói bằng thứ ngôn ngữ tôi chả thể hiểu được. Tôi định vào nhà hôm qua để kiếm gì ăn nhưng thôi, bên cạnh có cây dừa cao khoảng gần 500 mét, để leo thử xem, nhưng sao leo lên dễ dang thế này. Vừa leo vừa suy nghĩ, đúng rồi lực hút ở đây đang bị cân bằng giữa lõi và vỏ trái đất, chỉ còn lực hút của hòn đảo lơ lửng này.
Hôm nay khoẻ mạnh, đầu óc cungz minh mẫn hẳn ra, người nentherland đã tuyệt chủng 40 nghìn năm trước rồi mà, sao mà họ có thể tồn tại ở đây được nhỉ, hay họ đã trốn khỏi sự hủy diệt của con người trong quá khứ, và làm sao họ đến được đây, sinh sống ở đây, nền văn minh của họ đã phát triển đến đâu. Và quan trọng hơn là làm sao mình có thể thoát ra khỏi nơi quái quỷ này để trở về bề mặt trái đất, hàng loạt câu hỏi trong đầu.
Người nentherland ở đây cũng chẳng làm gì tôi, họ bỏ mặc tôi muốn làm gì thì làm. Vài ngày sau khi cơ thể đã bình phục mọi vết thương, tôi bắt đầu đi dạo quanh để ngắm nhìn cuộc sống của họ. Có vẻ như họ không lạ gì con người, hay họ biết cuộc sống con người trên bề mặt trái đất rồi chăng, họ chỉ nhìn tôi lạ lẫm trong giây lát rồi lại tiếp tục cong việc của mình. Có lẽ tổ tiên họ cũng đã từng sống trên mặt đất và bị con người hủy hoại nên họ không lạ gì con người, hay lâu lâu có người rớt xuống đây nên họ không lạ gì.
Cuộc sống ở đây khá giống với các làng quê nghèo trên mặt đất, để ý kỹ thì họ dường như rất hiếm các đồ vật kim loại, và cũng không có chăn nuôi, mà để ý kỹ thì ở đây cũng chả có con vật nào. Cây cối tuy có nhưng rất ít loại cây, dừa có lẽ là cây phổ biến nhất. Đây cũng chính là cây lương thực chính, vì mấy ngày dưỡng thương tôi ăn chỉ cơm dừa và uống nước dừa. Trái dừa ở đây có kích thước gấp 3,4 lần trên mặt đất, cơm dừa vì thế cungz dày hơn rất nhiều, nhưng lại mềm như cơm gạo đã nấu vậy.
Nhà cửa ở đây họ dựng cũng sơ sài, nhưng tại sao có 1 vài nhà họ vẫn có dao, rựa bằng kim loại. Có thể có người đã rớt xuống đây trước tôi và làm cho họ hay không, tôi cũng chả biết và chả cần biết.
Sông ở đây có cá, những con cá bơi nhanh như cá kiếm vậy, bắt thế nào đây, tôi muốn có chút đạm vào cơ thể. Tôi đứng trên bờ xoa tay xuống dòng nước, có lẽ áp suất thấp làm cho nước ở đây rất nhẹ, hèn chi những con cá bơi nhanh vãi đến vậy. Nước sông cứ như muốn bốc hơi lên vậy, nhưng lưcj hút của hòn đảo đã giữ nó lại, với lại nhiệt độ ở đây rất mát mẻ nên rất khó bốc hơi.
Quả cầu đỏ phía trên đầu không phải mặt trời, nó chỉ là nhân trái đất nên nhiệt độ không đến mức nóng, dù mặt đất ở đây được sấy 24/7. À mà ở đây có thời gian đâu.
Ở cái xứ âm phủ này cũng vui lắm chứ, không bạn bè, người thân, không xã hội, tôi như cô độc giữa phố phường, mà ở đây đường còn chả có lấy đâu phố với phường. Người thì lùn tịt, nói chả hiểu gì, quần áo không có, mà mặc toàn lá dừa, không hiểu sao họ không bị ngứa nhỉ, cơ mà sao họ cũng không có lông, người nentherland cổ đại được các nhà khoa học nghiên cứu là có lông mà, hay họ đã tiến hoá.
Tôi đi không biết bao lâu rồi nhỉ, có đồng hồ đâu mà biết, mặt trời lúc nào cũng đứng yên 1 chỗ, mà nó to đến khổng lồ ấy, ánh sáng thì nhạt nhẽo mờ mờ. Suy nghĩ sao không chết cho rồi, sống ớ cái nơi quỷ quái này chán không thở nổi. Nhờ có kỹ năng sống, biết cách sinh tồn trong điều kiện cô độc giữa đảo hoang nên tôi đã không tự tử. Có lẽ có người đã rớt xuống đây nhưng không chịu được đã tự tử rồi.
Mình ở đây có lẽ nên đem kiến thức văn minh mặt đất phổ biến cho người nentherland chăng, điều này chắc khó khăn lắm, nhưng mình sẽ thử. Bước đầu mình sẽ cố gắng học ngôn ngữ và văn hoá của họ.
Sau vài tháng cố gắng học tiếng bản địa, tôi cũng đã nghe và hiểu được 1 số câu từ của họ, khá là chậm, tôi có phải nhà ngôn ngữ học đâu.
Theo họ nói, thì đã có khá nhiều người từ mặt đất đến đây, và tôi là trường hợp sống lâu nhất. Sao vậy nhỉ, có thể họ tuyệt vọng vì bị cô độc nơi âm phủ kỳ lạ này chăng. Còn tôi, tôi sẽ quyết tâm sống, sống để nghiên cứu phổ biến văn minh cho họ, sống để viết sách và để lại cái gì đó cho những người không may rớt xuống đây có cái niềm tin, và sống để còn tìm cách trở ra mặt đất :))
Sau 1 năm, tôi đoán vậy, dựa vào độ dài mái tóc mà tôi đã lâu chưa cắt, nhưng những mục tiêu của tôi thì chả có cái nào thực hiện được, ngôn ngữ thì cũng biết được kha khá, văn minh mặt đất thì tôi cũng chả biết phổ biến như thế nào, giấy thì tôi cũng không biết làm, bút cũng không luôn, còn cách trở lại thì càng không biết. Có lẽ tôi sẽ chết ở đây chăng.
Suy nghĩ lại, tôi nghĩ ở đây có lửa, tại sao không viết chữ lên lá cây, đó là những cuốn tập tự nhiên. Nghĩ là làm, tôi leo lên hái 1 số lớn tàu dừa, tách lấy lá, mà lá dừa đúng là bự tổ chảng, 1 lá dừa rọc đôi vừa bằng cuốn tập. Tôi nấu 1 nồi nước sôi với 1 cục đá lửa mượn của họ và 1 cái nồi đất tự nặn. Nấu lâu vãi cả ra, nhưng cuối cũng nó cũng sôi, tôi nhúng những mớ lá dừa đã rọc ra bằng 1 mảnh kim loại bằng đồng tôi đào được, sau khi nhúng vào rồi vớt ra để héo, phơi trong cái tiết lõi trái đất chả có tí ánh nắng nào, hết 3 cữ ngủ mà vẫn chưa khô hẳn. Như vậy tôi đã có được 1 mớ giấy để viết, mặc dù nó có màu vàng nâu.
Bước tiếp theo, tôi phải chế ra bút viết và mực. Bút viết thì đơn giản nhưng mực thì tôi biết người xưa thường dùng muội than trộn mỡ heo. Ukm heo ở đây khá nhiều, nhưng toàn là heo rừng hoang, cực kỳ khó bắt. 1 ý tưởng nảy ra, có đá lửa, có nồi đất, tại sao không nấu dầu dừa, nó có thể thay thế mỡ heo. Nói là làm, tôi xin được 1 mớ dừa già, nạo ra xong, tôi nấu cũng được hơn 1 lít dầu dừa, và bắt đầu sản xuất mực. Mọi quy trình của tôi làm luôn được hỗ trợ bởi những người nentherland già.
Tôi sử dụng bảng chữ cái tiếng việt để ghi chép ngôn ngữ của họ, rồi dịch song song sang tiếng việt. Tôi dạy cho trẻ em và người già trước về chữ viết, tôi dạy chỉ trong 10 giấc ngủ đã có người biết đọc, nhưng chả ai mặn mà với việc biết chữ cả. Suy nghĩ, tôi bắt đầu viết ra những truyện cười, viết ra những cách bắt cá, những cách làm bẫy heo rừng... Chép ra nhiều bản, rồi đưa cho những đứa trẻ, đây là nguồn phổ biến tin cậy nhất
Sau 1 khoảng thời gian, tôi áng chừng 1 tháng, người nentherland bắt đầu hiểu tầm quan trọng của chữ viết trong những mẩu truyện cười, họ kéo đến học ngày 1 nhiều hơn. Tôi viết càng nhiều truyện cười hơn. Tôi cũng nghiên cứu về cách vận dụng thời gian và lịch, tìm mãi tôi vẫn chưa thể tìm ra cái gì đó để vận dụng làm chu kỳ cho lịch, chả có ngày và đêm, tôi suy nghĩ và rồi có gắng phát minh ra cái đồng hồ nước. Tôi nặn 1 cái đồng hồ nước to bằng đất sét, và nung lên, cuối cùng cũng thành công. Tôi viết trực tiếp cách tính thời gian lên cái đồng hồ đó cho mọi người biết. Nhiều người nentherland làm theo, và viết sách tính thời gian và lịch sau đó bắt đám học trò viết lại rồi phổ biến.
Tính ra tôi cũng đã sáng tạo ra khá nhiều phát minh hữu ích cho người nentherland. Cách làm máy mài quay tay, cách làm các vật dụng trong nhà, làm bánh xe và xe... Rất nhiều.
Tôi tìm đến những người già để nói chuyện, nhưng có điều những người già nhất cũng chỉ ngang ngửa tuổi của tôi, tôi đoán vậy. 1 hôm tôi gặp được 1 người già, họ nói có cách để đi lên mặt đất, tôi không thể tin được, họ bảo chờ đến 1 thời điểm khi đảo lơ lửng đến lúc lạnh nhất là lúc có thể lên mặt đất, tôi bắt đầu nghiên cứu về chu trình này, có thể đó sẽ là 1 chu trình lịch, quả thật là vậy. Cứ khoảng nửa năm, tôi đoán vậy dựa vào chiếc đồng hồ nước mà tôi đã tạo ra, và 1 quyển sách về lịch đã hoàn thành, 1 năm của họ được tính là 1 chu trình lạnh.
Sau đó tôi nhận được khá nhiều sách do họ viết ra, tôi mỉm cười, vậy là mình đã phổ biến được 1 phần văn minh cho họ rồi. Vào 1 thời điểm, dựa vào lịch, tôi biết đã đến lúc mình tìm cách trở về mặt đất. Nhớ lại lời các cao nhân, ngày lạnh nhất là ngày trở về tốt nhất, cơ mà họ chả nói việc trở về bằng cách nào mới đau chứ.
Tìm đến họ lần nữa, họ cho biết, đó sẽ là 1 quá trình gian khổ, tất nhiên tôi không ngại, có chết tôi cũng chả sợ, họ nói đến 1 vị trí đặc biệt là 1 cái cây, trên 1 ngọn núi cao nhất, rồi cứ thế nhảy lên cùng với 1 mái chèo, tôi sẽ đến được điểm vỏ trái đất trong 5 cữ ngủ. Tôi biết, đìa điểm ngọn núi là nơi có lực hút thấp nhất của đảo lơ lửng, lý do thì tôi chả biết, còn lúc lạnh nhất là lúc đảo lơ lửng đi đến nơi vỏ trái đất mỏng nhất, có thể đảo lơ lửng đã tách ra khỏi vỏ trái đất từ đó.
1 ngày lạnh nhất trong năm - theo lịch mà tôi đã tạo ra- tôi và các lão nhân người nentherland leo dần lên đỉnh núi. Số lương thực buộc vào người đem theo ăn có lẽ tôi ăn đến nửa tháng theo lịch mặt đất mới hết. Họ bảo lâu lâu có vài người nentherland liều mạng lên mặt đất để cho biết sự tình bằng con đường này nhưng chưa thấy ai trở về. Nghĩ bụng, dù gì cũng đã phổ biến ít nhiều về văn minh trái đất rồi, để lại hàng trăm cuốn sách thì giờ có chết cũng mãn nguyện rồi, cơ mà cuốn sách viết về những gì mình thấy ở đây đâu nhỉ, ukm!! Chắc quên rồi, thôi kệ có về đến biển chắc gặp nước cũng chả xem được.
1 chiếc cẩu bật được các lão nhân nentherland sửa chữa lại, dây thừng bện lại bằng các sợi dây rừng. Tôi bước lên máng bẩy vẫy tay từ biệt, 1 thanh niên cao to khoảng 1 met 3 vung búa chặt dây kết, chiếc máng búng 1 cái tôi văng người lên cao, xa dần, tôi thấy các đảo lơ lửng nhỏ khác vụt ngang qua tôi, tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, 1 sức ép vào người tôi càng ngày càng mạnh, tôi cảm thấy thật khó thở, tôi chả biết mình đã tới đâu, cầm mái chèo theo mà bị áp lực làm rơi mất, tôi dùng tay để bơi theo hướng lên trên. Sau khoảng 1 ngày tôi cảm nhận thời gian như vậy, bỗng dưng tôi cảm thấy mình càng ngày càng khó thở hơn, nhưng áp lực cũng bớt đi, tốc đọ tôi cảm nhận tăng lên, gì thế này tôi cố hít thật sâu rồi thở nhẹ trong điều kiện căng lồng ngực, và rồi không thở được nữa, có vẻ như tôi đang trong 1 hồ nước, áp lực của nước đẩy dần tôi lên, tôi chết mất, mặc dù tập luyện nín thở rất nhiều ở đảo lơ lửng, nhưng tôi chưa tập nín thở trong cái áp lực như này, sau khoảng 1 phút trong nước, tôi dần thấy ánh sáng, độ sáng tăng dần, ngước mặt nhìn lên tôi thấy mặt nước rồi, húp 1 ngụm nước uống để bổ sung oxy, trời ơi, tôi đang ở biển, sao mặn thế này, tôi cố bơi ngoi lên mặt nước, và rồi sau đó tôi cũng lên đến mặt biển, với kỹ năng sống thượng thừa và sức khoẻ được tập luyện như 1 vận động viên ở trong lòng đất, tôi chọn thả nổi nằm ngửa, bởi tôi cũng đã dùng hết sức trong trận chiến vừa rồi, mặc sóng gió đưa đẩy. Tôi móc lương khô ra ăn ngay trên biển. Thấm nước biển khá là mặn, mà không ăn thì chết, sau khoảng 1 ngày, tôi được 1 chiếc tàu cá vớt lên, trên tàu có 1 người biết tiếng việt, họ cho biết tôi đang ở biển tây Philippin, tôi nói do đi biển vô tình bị rơi. Họ bảo chưa thấy thằng đi biển nào mà trắng trẻo vậy, tôi cười xoà. Tôi coi toạ độ trên la bàn, tôi nghĩ đâu phải vịnh mariana đâu, ngay sát bờ tây Philippin. Coi ngày tháng năm, ukm cũng 3 năm rồi nhỉ, chuyến vi hành khủng khiếp vào lòng đất
Hôm sau họ đưa tôi vào bờ, có người của đại sứ quán đến bảo lãnh tôi, sau khi ghi các tờ khai, tôi được đưa lên 1 chiếc tàu cá của Việt Nam đang neo đậu ở cảng Manila, cơ mà tôi có biết đi biển đâu, thôi kệ cứ về đến Việt Nam rồi tính. Tôi quên gần hết văn hoá và tiếng Việt, sau nửa tháng làm việc trên tàu cá, tôi được trả lương khá nhiều, tuy không bằng các bạn tàu khác, nhưng có tiền về nhà là vui rồi.
Lên bờ tôi đón các chuyến xe về thẳng nhà và mấy hôm sau tôi mới viết lại câu chuyện này đấy

