Thứ Năm, 27 tháng 8, 2020

Ngôi sao bóng đá số 1 thế giới

------------------------------------------------------
Ba tôi là 1 cầu thủ nghiệp dư, ông ấy từng thi đấu cho 1 câu lạc bộ nghiệp dư của huyện. Từ nhỏ, ông ấy đã định hướng tôi để trở thành cầu thủ bóng đá tương lai.
Mỗi ngày tôi đều tập luyện với trái bóng trong khoảng 1 tiếng ở sân sau nhà vào mỗi buổi chiều, sau đó tôi ra đá bóng với đám bạn cùng trang lứa. Tôi luôn nổi bật, và là người thường xuyên ghi bàn.
Buổi sáng tôi đi học như bao đứa bạn ở miền quê nghèo này. Buổi chiều, tôi tập các kỹ năng bóng đá mà bố tôi truyền đạt, các kỹ năng dắt bóng, rê bóng, đánh đầu được tôi tập luyện thành thục, và quan trọng nhất đó là kỹ năng dứt điểm của tôi được bố tôi đánh giá rất cao, ông ấy tập cùng tôi vào mỗi buổi chiều. Kỹ năng mà bố tôi tập cho tôi nhiều nhất đó là đi bóng tốc độ cao vượt qua những người nộm, sao cho quả bóng luôn trong tầm kiểm soát, nhưng vẫn đạt tốc độ di chuyển cao nhất, sau đó dứt điểm sao cho lực mạnh nhất, và bóng đi chính xác nhất có thể. Đây là bí quyết mà bố tôi đã truyền đạt, ông ấy nói rằng, tốc độ di chuyển với quả bóng trong tầm kiểm soát cực kỳ quan trọng



Ngoài ra, tôi còn tập nhiều bài khác như sút phạt, đánh đầu. Do đó tôi luôn ghi rất nhiều bàn thắng trong sự bất lực của đám trẻ cùng trang lứa. Mỗi ngày tôi vẫn uống 2 viên thuốc tăng trưởng chiều cao, và ba tôi nói rằng, thể hình và thể lực là 2 thứ quan trọng nhất trong bóng đá, nó có thể còn quan trọng hơn cả kỹ thuật cá nhân.
15 tuổi, tôi được bố tôi cho đi thi vào học viện bóng đá HAGL. Tôi được tuyển vào với sự đánh giá rất cao từ các huấn luyện viên. Thể hình lẫn thể lực vượt trội, kỹ năng đá bóng thượng thừa, tôi vượt trội hơn tất cả các học viên khác cùng trang lứa. HLV cho tôi biết, nếu tôi cố gắng, năm sau có thể lên đội 1 và thi đấu chuyên nghiệp.
Tôi báo tin vui về gia đình và xin ý kiến của ba, ba tôi vui mừng và ông ấy khăn gói từ miền bắc vào để thăm tôi. Ông ấy dặn dò tôi đủ thứ, vạch ra hẳn kế hoạch tập luyện cho tôi sau giờ học trên lớp với HLV. Tôi chạy bộ mỗi ngày thêm 30 phút, tập gym, và vẫn tiếp tục học giáo án quan trọng nhất của ba tôi: di chuyển tốc độ cao với trái bóng và dứt điểm. Tôi kiên trì tập luyện nhưng vẫn không quên uống thuốc tăng chiều cao để cải thiện thể hình, tôi vẫn đu xà đơn mỗi ngày 2 lần, mỗi lần 10 phút.
Ba tôi nói rằng, 1 khi ra sân, điều quan trọng là phải giữ vững tâm lý, đừng để áp lực làm đôi chân nặng bước. Hãy nghĩ rằng đối phương bất kể là ai, đều là những kẻ yếu, bất tài, còn mình là ngôi sao lớn nhất, tài giỏi nhất, đừng ngại ngạo nghễ, và luôn ưỡn ngực coi thường đối thủ khi di chuyển trên sân khi chưa có bóng.
Hơn 1 năm sau, 16 tuổi 8 tháng, tôi đã là cầu thủ U19 HAGL, do vượt trội các học viên cùng trang lứa nên tôi không đá cho U17. Đó là khoảng thời gian tôi thi đấu giải U19 quốc gia, giải đấu bệ phóng giúp tôi vươn lên, giải đấu mà tôi là vua phá lưới với trung bình mỗi trận tôi ghi đến 2,5 bàn thắng giúp U19 HAGL vô địch.
1 tháng sau, tôi được đôn lên đội 1, thi đấu trong màu áo HAGL cạnh tranh vị trí với các ngoại binh cao to, mặc dù tôi chỉ cao 1m82 so với ngoại binh thì không nổi bật, nhưng với các đồng đội nội binh, tôi vẫn khá nổi trội. Tôi vẫn kiên trì tập luyện riêng sau giờ nghỉ, tôi tăng cường tập thể hình và thể lực, với mục tiêu 1 mét 85 tôi sẽ nghỉ uống thuốc tăng chiều cao và đu xà đơn.
Chỉ trong lần ra sân đầu tiên từ ghế dự bị, tôi đã ghi liền 1 mạch 3 bàn thắng chỉ trong 30 phút vào sân cuối trận. Để vượt qua áp lực trong lần ra sân đầu tiên, bố tôi đã giải thích rằng, hãy xem các cầu thủ của ta lẫn địch là những kẻ yếu, mặc kệ người khác đá như thế nào, hãy chơi cá nhân biểu diễn kỹ thuật ngay trong lần ra mắt đầu tiên, hãy nghĩ đến lời dặn của ba trước đây khi vào sân thi đấu, hãy đá ngạo nghễ kiểu Ronaldo và tôi đã thành công.
Các trang báo lớn trong cả nước đồng loạt đưa tin về 1 ngôi sao mới của bóng đá Việt Nam. chỉ 30 phút vào sân từ ghế dự bị, tung ra 5 cú dứt diểm, 3 bàn thắng, 2 kiến tạo rõ nét nhưng không thành bàn, và hàng loạt pha đi bóng qua người trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trên sân và khán giả xem truyền hình.
Các trận sau tôi đều ra sân chính, liên tục ghi bàn, chỉ trong nửa sau của V-league, 14 trận tôi ghi tới 35 bàn thắng, giành danh hiệu vua phá lưới và cầu thủ hay nhất mùa giải. Tốc độ của tôi khi di chuyển không bóng đạt mức 35km/h, đạt mức tiêu chuẩn của các nền bóng đá lớn châu âu, tôi nghĩ tốc độ của mình vẫn có thể tiến bộ hơn. Sau đó, tôi được HLV trưởng đội tuyển Việt Nam triệu tập, còn gì vinh dự hơn nữa chứ. Mùa giải sau tôi sẽ đá ở cúp C1 châu á, và các trận cho tuyển VN, do đó tôi sẽ phải cải thiện hơn nữa về thể lực, chiều cao của tôi cũng sắp đạt giới hạn rồi, 17 tuổi còn gì
Các trận giao hữu trước thềm seagame sẽ là thử thách cho các trận đánh lớn. Giải đấu tôi đã cho cả đông nam á cảm thấy sự lo sợ thật sự. Seagame diễn ra, tôi đã giúp cho đội nhà vô địch với 6 trận toàn thắng, tôi ghi tới 22 bàn thắng.
Sau giải đấu đánh dấu 1 hiện tượng mới của bóng đá đông nam á, các câu lạc bộ của Hàn Quốc và Nhật Bản gửi lời mời, mặc dù mọi người đều khuyên tôi ra nước ngoài thi đấu nhưng tôi đều từ chối, đến ông chủ Đoàn Nguyên Đức còn khuyên tôi nhưng tôi vẫn từ chối, tôi nói rằng chừng nào HAGL vô địch C1 châu á tôi sẽ đi.
Tôi nằm trong kế hoạch chinh phục cúp C1 châu á mùa giải sau của CLB, đồng thời cũng là nhân sự nằm trong kế hoạch worldcup của HLV tuyển VN. Tôi hoàn toàn đủ tự tin để bước ra thế giới, tôi không ngạo mạn khi ra ngoài sân cỏ, nhưng mỗi khi vào sân, tôi luôn ngạo mạn như kẻ vô địch không ai cản nổi, đúng như những gì ba tôi đã cần ở tôi
Mùa giải C1 năm đó, và vòng sơ loại worldcup thứ 2 khu vực châu á, cùng với V-league và cúp quốc gia, cũng như AFF Cup vào cuối năm, VN và HAGL thắng tuyệt đối. HAGL vô địch C1, VLeague, Cúp quốc gia, giành vé đi cúp các CLB thế giới. còn VN vô địch AFF cup, vào vòng sơ loại cuối worldcup. Cá nhân nhận mọi danh hiệu giành được, cả châu á đều run sợ trước sức mạnh của bóng đá VN, đông nam á đang hy vọng vào VN sẽ trở thành đội đầu tiên đi worldcup. Cả thế giới cũng đang theo dõi hành trình của tuyển VN và HAGL.
Về cá nhân, tôi cũng đã đạt con số mơ ước về thể hình và thể lực ở tuổi 18. Chiều cao đạt 1m85, cân nặng đạt 90kg, tốc độ chạy 100m của tôi ngang ngửa với những vận động viên điền kinh tầm thế giới, tức là xấp xỉ 10m mỗi giây, 1 con số đến các cầu thủ châu âu còn phải mơ ước. Rất nhiều đội bóng hàng đầu châu âu liên hệ với HAGL và tôi, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn không đi đâu hết cho tới sau giải FIFA Club, đó là lời tôi nói. Trang transfermark định giá tôi trong top 10 cầu thủ đắt nhất hành tinh, có nghĩa là tôi chưa phải số 1, và tôi quyết tâm chứng minh cho cả thế giới thấy, tôi mới là số 1, VN mới là số 1, HAGL cũng là số 1.
Để đạt được những con số 1 ở trên, tôi cần phải đưa HAGL vô địch FIFA Club, đưa VN vô địch worldcup. Vẫn những tư tưởng khi vào trận và coi mình chắc chắn vô địch, tôi đá như thể lên đồng, VN và HAGL đều giành chiến thắng tuyệt đối, HAGL đã leo lên đỉnh thế giới, VN thì chỉ mới giành vé đi worldcup, đó cũng đã là thành công mỹ mãn trong năm rồi. HAGL có ý định bán tôi, nhưng tôi đã gặp riêng ông Đoàn Nguyên Đức để nói về nguyện vọng sẽ ra đi sau khi worldcup năm sau kết thúc, khi đó giá trị của tôi sẽ tăng lên, còn nếu ông muốn bán tôi, tôi sẽ ở lại đến hết hợp đồng và sẽ không đá bóng nữa, sau đó tôi sẽ trở về quê hương Thái Bình để đá cho quê nhà còn hơn. Hợp đồng của tôi với HAGL sẽ hết hạn vào năm sau, tức là vừa lúc worldcup kết thúc. Do đó tôi và HAGL đã ký kết 1 bản hợp đồng mới, có 1 điều khoản tôi kèm thêm vào trong bản hợp đồng 3 năm, là nếu bán tôi với bất kỳ CLB nào, thì HAGL sẽ phải chi 75% khoản thu cho việc mở học viện bóng đá tại Thái Bình, ông Đoàn Nguyên Đức đã đồng ý.
Tôi vẫn tập luyện tích cực, không rượu bia, không thuốc lá, không chất kích thích, chỉ có điều tôi đã có bạn gái. 1 cô bạn sexy gần nhà mà mỗi lần về quê tôi đều ghé thăm. cô ấy chủ động tìm đến tôi tận đại bản doanh HAGL, vào tận kí túc xá để gặp tôi. tôi mặc dù đã được cấp 1 căn nhà gần đó, nhưng để thuận tiện tập luyện nên tôi vẫn ở lại ký túc xá. Sau chuyến đi ấy, cô ấy không về mà ở lại luôn, chúng tôi ra nhà riêng mà ông chủ Đoàn Nguyên Đức đã tặng riêng cho tôi. 2 chúng tôi cũng đã lên kế hoạch để về chung 1 nhà, nhưng thực sự thì chúng tôi đang ở chung 1 nhà.
Worldcup năm đó, để tuyển VN có thể vô địch ngay lần đầu tham dự, tôi đã xin HLV tuyển cho phép tuyển tập trung sớm, và HLV đã chấp nhận, tôi được nước làm tới xin luôn cái băng đội trưởng. Tôi đã quen với các đồng đội, nhưng lần này, với tư cách là cầu thủ đội trưởng, tôi đã gọi riêng 1 số cầu thủ trên hàng công để nói chuyện, chỉ cho các đồng đội đó hiểu được tầm quan trọng của tâm lý khi thi đấu. Khi 2 đội có trình độ ngang nhau, thì tâm lý thi đấu sẽ quyết định đội nào nhỉnh hơn, tôi chỉ cho họ cách để có tâm lý tốt nhất. Và quả thực hàng công của tuyển VN đã thay đổi thực sự trong những trận giao hữu trước giải, VN thắng cực kỳ thuyết phục trước các đội bóng giao hữu.
Mỗi lần vào sân, thay vì tập trung cao độ, mọi người đều vui vẻ cười nói và tấu hài. Tất thảy mọi người đều đá như kiểu bọn này đá dở quá, mình phải thắng 5-0 cho bon nó sợ. Và điều gì đến cũng đến.


Trận ra quân đầu tiên, đúng là áp lực quá, đến ngay bản thân tôi cũng bị áp lực đè nặng, mặc dù dùng hết những kỹ xảo tâm lý, bản thân tôi vẫn khó có được tâm lý thoải mái. Đồng đội thì lạnh cứng cả đôi chân, chỉ có trái tim nhiệt huyết đang chay rất mạnh. "Gì thế này, trận đầu gặp Italia mà sao tụi mày run thế à, bọn này óc chó lắm, tụi nó chỉ giỏi thủ thôi, tụi mày biểu diễn nhiều vô để lấy tinh thần cái coi", tôi hô hào trêu ghẹo để động viên tinh thần anh em, "Vàoooooo!!!" 1-0 cho đội tuyển ý. "ĐM bọn này hên quá tụi bây, đá chết mẹ nó cho tao, mấy thằng lắm lông chưa tiến hoá hết nó chỉ có sức trâu thôi, làm đéo gì có đầu óc", tôi tiếp tục động viên khích lệ. 30 phút trôi qua, có vẻ chạy nhiều và hơi mệt nên đôi chân các đồng đội bớt lạnh rồi. Sự choáng ngợp đã qua đi, tôi và đồng đội dần chơi sắc sảo hơn, 1 pha đi bóng cá nhân của tôi từ giữa sân, lắt léo qua hết cầu thủ này đến cầu thủ khác, tôi quyết định không chuyền, mà dùng chính sức trâu của mình để cày, chủ yếu cho đồng đội thấy để không còn áp lực sợ sệt trước 1 nền bóng đá mạnh như nước Ý. Sau pha đi bóng điên rồ hơn 1 phút cầm bóng, đồng đội lẫn đội bạn và hàng chục nghìn khán giả trên sân, cùng với hàng trăm triệu khán giả truyền hình được phen ngạc nhiên trầm trồ, pha chút ngưỡng mộ, pha bóng đó đã làm cho cả tuyển Ý phải đá chậm lại, còn đồng đội trở nên hưng phấn hơn. Réccc!! Tiếng cói kết thúc hiệp 1, Ý dẫn trước VN 1-0, lần đầu tiên sau 3 năm lên tuyển, VN của chúng ta bị dẫn trước trong hiệp 1, cơ hội sửa sai vẫn còn.
HLV đưa ra các giáo án, bỏ phòng ngự, chuyển sang tấn công vũ bão. Tôi nhận lệnh, và dẫn đầu anh em tiến vào sân. Hiệp 2 bắt đầu, trong khi cả nước Ý đang trông chờ vào 1 trận thắng dễ của đội nhà trước đại diện được đánh giá yếu nhất worldcup năm nay thì họ bị dội 1 gáo nước lạnh ngay đầu hiệp 2. 1 pha tấn công nhanh và chớp nhoáng ngay sau tiếng còi khai cuộc với hàng loạt pha ban bật cũng như xử lý kỹ thuật cá nhân của các cầu thủ VN đã xé toang mành lưới Ý. 1 đều cho tuyển VN. Hàng phòng ngự Ý như bừng tỉnh, họ chơi gắn kết hơn, giữ vị trí tốt hơn, các cầu thủ của họ lùi sâu hơn, tôi hiểu rằng hệ thống phòng ngự tốt nhất thế giới đã kích hoạt, họ nổi tiếng về phòng ngự, thứ đã giúp họ 4 lần vô địch thế giới, tôi kêu gọi đồng đội đá chậm lại, xử lý kĩ thuật cá nhân và tiểu xảo nhiều hơn mới có thể khoan thủng hàng phòng ngự tốt nhất thế giới này. Và quả thực là kĩ thuật cá nhân đã nhiều lần làm chao đảo hàng phòng ngự dày đặc và chơi cực kỳ tập trung này. Tôi cũng có vài pha đột phá kỹ thuật cá nhân nhưng không thành công, các pha phản công của họ cũng không có nhiều kỹ thuật, chủ yếu là tốc độ và sức mạnh, nhưng những điều đó không đủ để thắng được hàng phòng ngự tuy ít nhưng toàn hộ pháp của VN. Trận đấu kết thúc với tỉ số hoà 1-1. Như vậy cũng đã là thành công cho tuyển VN trước đội ứng cử viên vô địch đã 4 lần vô địch.
Trận thứ hai với Nam Phi, 1 trận đấu tốn quá nhiều sức lực, cầu thủ Châu Phi xua nay nổi tiếng thể hình lẫn thể lực không phải dạng vừa. Nhưng với kinh nghiệm trước đó với đội Ý, các đồng đội của tôi đã không còn bị cóng chân nữa. Trận đấu diễn ra nghiêng về phía tuyển VN, tuy nhiên bàn thắng vẫn không đến trong hiệp 1. Hiệp 2 của trận đấu vẫn vậy, tuy nhiên phút 65 của trận đấu, 1 pha đi bóng của tôi bị đội bạn phạm lỗi, tôi đã tốn quá nhiều sức để đua với các anh cao to đen hôi này, và đây là cơ hội cho tôi. 1 quả đá phạt chếch bên trái khung thành đội bạn cách xa khoảng 25 mét. Những pha đá phạt này tôi đã thực hiện thành công đến 90%, 1 cú nã đại bác vào góc cao khung thành bên trái là sở trường, bởi sút vào bên phải dễ bị thủ môn phá hơn, cú sút xé toang mành lưới Nam Phi. Cả sân vận động bùng nổ, cả VN vỡ oà cảm xúc. Và đó cũng là bàn thắng duy nhất của trận đấu. Phần thời gian còn lại VN phong thủ trong biển máu, thay hết 3 quyền thay người, các đôi chân của đồng đội và tôi quá mệt mỏi bởi liên tục đua sức với những thằng trâu bò, mặc dù liên tục dùng tiểu xảo. Trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, cũng là lúc anh em như muốn ngã quỵ, mới trận thứ 2 mà như muốn nghỉ chơi. Nhưng 2 ngày nghỉ ngơi cho phép chúng tôi mạnh mẽ trở lại.
Trận cuối của bảng đấu, VN đá với Chile. Các cầu thủ Nam Mỹ rất khó chịu, họ có cả thể hình, thể lực, và lối chơi tiểu xảo. HLV đưa ra giáo án đá đôi công, 1 lối chơi tưởng chừng sai sách khi đối đầu với Chile nhưng lại tỏ ra hiệu quả cực kỳ. Tỷ số 4-1 đã nói lên điều đó. HLV giải thích, về kỹ thuật cầu thủ của ta nhỉnh hơn, về thể lực thì ngang ngửa, nhưng thể hình nhỏ của ta sẽ giúp cho những pha kĩ thuật trở nên mượt mà và dễ dàng hơn. HLV yêu cầu dùng kỹ thuật và tiểu xảo nhiều hơn, đá 1 chạm, chuyền ngắn, sau đó chuyền dài để tạo cơ hội bất ngờ. Quả thực rất hiệu quả. Hiêp 1 đã là 2-0 cho VN, hiệp 2 Chile cang cố gắng tấn công càng dễ rơi vào bẫy, tỉ số 4-1 đã khép lại trận đấu.VN chính thức vượt qua vòng bảng với vị trí nhì bảng G, do Ý hơn về hiệu số bàn thắng.
Vòng 1/16, VN chạm trán Tây Ban Nha. Ra ngõ gặp ngay ứng cử viên vô địch, kèo TBN chấp nửa một, vì sự tiến bộ của VN chứ nếu không thì đã chấp thẳng chục trái. HLV đánh giá TBN cũng giống Chile, và cho giáo án giống Chile, ông cho biết, cứ đá với chỉ 1 giáo án này VN sẽ vô địch, nhưng đổi lại, thẻ phạt sẽ đến nhiều hơn, do phải dùng tiểu xảo, các cầu thủ dự bị cũng thấm nhuần giáo án này. Trận đấu này quả thực như dự kiến, có điều chỉ có 2 thẻ vàng, 2 bàn thắng cho VN. Và VN là đại diện duy nhất cho châu á còn sót lại ở vòng tứ kết.
Vòng tứ kết, VN chạm trán Mexico, đội vừa có chiến thắng vang dội trước tuyển Anh ở vòng 1/16. Giáo án HLV đưa ra là tấn công nhiều hơn, tấn công phủ đầu, vì Mễ có lối chơi giống hệt ta, vì vậy kĩ thuật và tiểu xảo thằng nào hơn thì thằng đó thắng. Trận đấu đúng là như vậy, chiến thắng dành cho VN, nhưng đó cũng là trận đấu điên rồ nhất quả đất, chiến thắng nhưng phải trả 1 cái giá quá đắt. Tỉ số rượt đuổi không tưởng giữa 2 đội ở 2 nửa bán cầu, 1-0 rồi 1-1, rồi 1-2, rồi 2-2, rồi 3-2, rồi 3-3, rồi 3-4,rồi 4-4, rồi 5-4, rồi 5-5, rồi 5-6, rồi 6-6, rồi 7-6, rồi 8-6, rồi 8-7, rồi 9-7. Tỉ số cuối cùng như vậy đó, cả hai đều ăn mỗi đội 2 thẻ đỏ, VN ăn thêm 5 thẻ vàng, 3 cầu thủ chấn thương đến hết giải. Mễ cũng chẳng vừa, ăn thêm 7 thẻ vàng và 4 cầu thủ chấn thương, nhưng giải đấu cũng đã kết thúc với họ. VN vào bán kết, và may mắn tôi chỉ bị 1 thẻ vàng và không bị chấn thương.
1 đội hình sứt mẻ nghiêm trọng, 3 chấn thương, 2 thẻ đỏ trực tiếp, 2 gián tiếp. VN tổn thất 7 người trước trận gặp Đức ở bán kết. Không ai tin vào cơ hội đi tiếp của VN, cho dù là người lạc quan nhất, vì trước đó, Đức đã có trận đấu hủy diệt 6-0 trước Pháp, và nhân sự còn nguyên vẹn. Chỉ có HLV và các cầu thủ không tin như vậy. Giáo án phòng ngự là điều hiển nhiên cho trận bán kết, có điều HLV yêu cầu phòng ngự nhưng không nhường thế trận, ông yêu cầu các tiền vệ phải dùng kỹ thuật thật nhiều, giữ bóng thật lâu khi không có hướng tấn công, còn phảm công thì phải thật nhanh, tôi được yêu cầu đá lùi như 1 tiền vệ hộ công. Trận đấu đúng là vô cùng khó khăn trước sức ép như vũ bão của Đức, chúng tôi đưnga vững trong 45 phút đầu tiên. Giờ giải lao HLV cho biết Đức sẽ tấn công phủ đầu trong hiệp 2, yêu cầu co cụm phòng ngự chờ cơ hội phản công. Ông ấy goi tôi ra gặp riêng và nói tôi hãy cầm bóng và tấn công thẳng vào khung thành đối phương để giảm nhiệt cho đồng đội ngay trong lần cầm bóng đầu tiên. Vào sân đầu hiệp 2, đúng là Đức lao lên tấn công phủ đầu thật, tôi lùi về tận sâu vòng 16m50 để phòng thủ, cướp được bóng ngay trong chân tiền đạo Đức, theo lời HLV tôi dẫn bóng lao thẳng lên, vượt qua hàng loạt cầu thủ Đức, tất cả mọi người trong sân, ngoài sân, trên khán đài lẫn trên truyền hình há hốc mồm khi thấy pha đi bóng không tưởng của tôi, tôi đối mặt với thủ môn Đức, thủ môn được xem là hay nhất thế giới lúc này, 1 động tác giả, thủ môn hay nhất thế giới đã bị lừa, tôi đảo chân và dứt điểm ngay khi có cơ hội, "Vàooooooo!!!" không ai tin cả, cả SVĐ đang chờ tiếng còi báo cái lỗi vớ vẩn gì đó cho tôi và VN, tiếng còi vang lên, tôi cũng không tin, trọng tài chỉ tay vào vạch giữa sân, vào rồi, vào thật rồi, tôi đã ghi bàn vào lưới đội bóng đang đứng số 1 hành tinh, đội đương kim vô địch thế giới, tôi đã làm tốt hơn cả những gì HLV giao phó. Phần thời gian còn lại sẽ là khoảng thời gian nghẹt thở đây, HLV gọi tôi lại, và nói "con hãy dùng kỹ thuật giữ bóng như vậy để giảm nhiệt cho đồng đội nhé, thầy tin tưởng con". Tôi nhận nhiệm vụ khó khăn nhưng đầy vinh hạnh này, bước tiếp vào sân sau khi ăn mừng, tiếp tục là những pha cầm bóng, rê bóng của tôi liên tục làm khổ hàng phòng ngự Đức, trận đấu đảo chiều, ai cũng nghĩ vậy, chẳng ai nghĩ đến nỗi khổ của tôi, khi tôi phải buộc làm vậy để gánh vác đồng đội, và đó cũng là lúc cả tuyển Đức phải nhòm ngó đôi chân của tôi, họ quên bắng mất tuyển VN vẫn còn 10 cầu thủ khác. Phút bù giờ cuối trận, tôi vẫn đang múa hoa cả mắt các cầu thủ Đức thì bất ngờ tôi thấy tiền đạo đồng đội tôi đang ở vị trí quá đẹp, 1 đường chuyền dọn cỗ, đồng đội tôi lao vào đệm bóng cận thành. 2-0 trong những phút bù giờ cuối cùng, dấu chấm hết cho nhà đương kim vô địch. Sau trận đấu tôi được tung hô lên chín tầng mây. Và trận chung kết với Brazil chắc chắn sẽ có người kèm chết tôi, nhưng thôi giải lao cái đã cho trận đánh cuối cùng.
Đương kim á quân thế giới Brazil đang ra phương án khắc chế tôi tại trận chung kết. Giáo án HLV đưa ra là đá giống như với Đức, còn với riêng tôi, ông HLV bảo vẫn đá như với Đức, có điều ít kỹ thuật hơn, và chuyền đảo cánh nhiều hơn, ông ấy đưa cầu thủ đánh đầu tốt nhất vào sân, ukm!! Tôi hiểu ý ông ấy rồi.
 Trận đấu đúng là có quá khó khăn cho tôi, nhưng tôi vẫn sử dụng kĩ thuật để qua người, bứt tốc tăng lên sau đó bấm bóng bổng cho ông thần chơi đầu hay hơn chơi chân ấy, và đúng là thật, khung thành Brazil chao đảo trong những phút đầu trận. Nhưng hàng phòng ngự Brazil cũng không phải muốn phá là phá. Phút 40, ông HLV ra hiệu cho tôi chơi cá nhân, nhận đường chuyền từ đồng đội, tôi đi bóng làm khổ hàng phòng ngự Brazil, tôi ngước mặt lên quan sát, giơ chân làm động tác giả như chuyền bóng xa, cầu thủ Brazil đổ người, 1 phần chạy về phía đồng đội tôi đang di chuyển, nhưng không, đó là pha dứt điểm của tôi, thủ môn Brazil bị bất ngờ, pha dứt điểm không căng nhưng quá hiểm hóc ngay góc hẹp khung thành, cả đội Brazil thẫn thờ, cả SVĐ và khán giả truyền hình thẫn thờ, cả đồng đôi cũng thẫn thờ, chỉ có ông HLV là không bị bất ngờ. 1-0, tỉ số được mở cho VN, ít phút cuối hiệp 1 không có gì gay cấn.
Giáo án cho hiệp 2 là phòng ngự, còn ông HLV giao cho tôi nhiệm vụ cầm bóng nhiều hơn, chỉ chuyền khi cảm thấy đồng đội có thể ghi bàn, điều này giống với trận gặp Đức.
Vào sân, Brazil tăng tốc, VN co cụm phòng ngự đầu hiệp 2, phút 65 thế trận cân bằng bởi những pha đi bóng ảo diệu đến chóng mặt của tôi, phút 75, sau 1 pha đi bóng ảo diệu, bóng vẫn trong chân tôi, giơ chân lấy đà chuẩn bị cho 1 cú dứt điểm, 2 cầu thủ Brazil băng vào ngăn cản, nhưng không, 1 pha bấm bóng tuyệt đẹp cho cầu thủ băng vào đánh đầu chếch ra phía xa, ông thần đầu đánh đầu vào, không anh ấy chuyền bóng vào trong cho tiền vệ băng lên đệm bóng cận thành, Vàooooo!! 2-0 cho tuyển VN. 1 pha phối hợp không tưởng đánh lừa toàn bộ hàng phòng ngự Brazil.
Tưởng ngư sau bàn thứ 2, Brazil dồn lên chơi tấn công tất tay, nhưng không, 1 thế trận dồn ép mới của VN áp đặt, các cầu VN như gỡ bỏ hoàn toàn tâm lý kẻ kèo dưới, các cầu thủ đua nhau phô diễn kỹ thuật cá nhân, bản thân tôi thấy nhẹ gánh vô cùng, đồng đội của tôi thay tôi làm nhiệm vụ của tôi. Hàng phòng ngự Brazil 15 phút cuối như muốn nổ tung bởi sự tấn công vũ bão của VN. Phút bù giờ, xác định thời cơ đến, các cầu thủ Brazil như muốn nghỉ đá, tôi cầm bóng bên phần sân nhà, mạnh dạn dắt bóng tấn công thẳng vào khung thành Brazil, tôi dắt bóng tốc độ cao, kết hơp múa may kỹ thuật các cầu thủ Brazil chân đi còn không nổi, ngăn cản như cho có lệ, tôi dễ dàng vượt qua hàng phòng ngự Brazil, vượt qua cả thủ môn và ghi bàn. Lúc này tôi biết rằng VN đang trên đỉnh thế giới, không có gì ngăn cản nữa, không còn gì phải chinh phục nữa. Chiến thắng 3-0 khẳng định sức mạnh tuyệt đối của VN.
Hành trình lên ngôi vô địch worldcup của tôi và tuyển VN là như vậy.
Sau giải đấu, giá trị chuyển nhượng của tôi đạt mức 1 tỷ đô theo transfermark.
Như đã hứa, tôi đặt bút ký vào hợp đồng với CLB giàu nhất hành tinh Real Madrid, giá trị chuyển nhượng đúng 1 tỷ đô. Bản hợp đồng thời hạn 5 năm. Như đã hứa, 750 triệu đô dùng vào việc mở học viện bóng đá tại thái bình, nhưng với giá trị quá lớn, con số đó đã được tôi cùng ban lãnh đạo HAGL đồng ý mở 7 học viện bóng đá khác nhau tại 7 khu vực trong cả nước.
Tôi đến Real Madrid với mục tiêu giúp cho CLB làm giàu thêm thành tích cho phòng truyền thống. 5 năm tại đây, tôi đã giúp cho CLB mang về 5 chiếc cúp C1, 5 chiếc cúp FIFA Club, và hàng loạt danh hiều quốc nội khác. Bên cạnh đó tôi cũng giành hết các danh hiệu cá nhân cao quí như cầu thủ xuất sắc nhất thế giới trong 5 năm liên tiếp, chiếc giày vàng châu âu 5 năm liên tiếp, và hàng loạt danh hiệu cao quí khác. Đồng thời, VN cũng bảo vệ thành công chức vô địch thế giới.
Sau 5 năm, tôi ký tiếp vào bản hợp đồng 2 năm với phí lót tay lên đến 500 triệu đô. Nguyện vọng của tôi cũng đã trình bày lên ban lãnh đạo Real Madrid, là sau 2 năm tôi sẽ trở về VN thi đấu cho CLB quê hương Thái Bình, lãnh đạo CLB đồng ý, và ngay lập tức CLB Thái Bình được thành lập bởi những ông chủ Real. Hàng loạt ngôi sao trẻ của Real đến đây thi đấu, họ đã chuẩn bị sẵn cho tôi. Ông chủ Real nói rằng nếu tôi về CLB Thái Bình thì tương lai tôi sẽ được làm chủ tịch CLB và có cổ phần 30% của CLB, tất nhiên tôi đồng ý với điều khoản đó.
*********
Sự nghiệp của tôi kéo dài đến tận 45 tuổi, sau đó tôi mới nghỉ chơi bóng đá chuyên nghiệp. Tôi và CLB Thái Bình cũng như tuyển VN giành thêm hàng loạt danh hiệu cao quí khác.